đi về

chặng đi.

người ngồi trước thương người ngồi sau, mãi lặng lẽ đường xa, xa ơi là xa. nên bây giờ xe lúc nào cũng có hai người, để đường chỉ còn xa một nửa, mà niềm vui thì thêm dài.

chặng về.

người ngồi sau nghĩ mãi về người cầm lái. chở người đi xa quá là xa, hít biết bao nhiêu là khói bụi, vượt qua bao nhiêu là ùn tắc kẹt xe, đổ biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt, vậy mà chỉ kiếm được vài chục ngàn đồng.

hay là nghĩ cho chính mình?

---

xe dừng lại trước cổng chùa. không biết là chùa đã có từ bao giờ, chỉ nhớ là lúc tôi vào học cấp II, thì đã có chùa rồi. dẫu vậy tôi chưa vào chùa bao giờ, chỉ vài lần đứng ở ngoài cổng, dõi mắt nhìn thẳng vào khoảng sân trống dẫn vào chánh điện. ngoài cổng chùa ồn ào náo nhiệt là thế, vậy mà chỉ cần bước qua cổng chùa, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh thanh bình đến lạ. có lẽ không cần bước qua cổng chùa mới ngộ ra thế nào là thanh tịnh.

chùa nằm ở đầu chợ, nhà tôi nằm ở trong một con hẻm giữa chợ. xe ôm vẫn có thể chở tôi về thẳng nhà, nhưng tôi lại thích đi bộ xuyên qua chợ. có quá nhiều mùi vị, có quá nhiều âm thanh, có quá nhiều màu sắc...mà nếu chạy xe cái vù, sẽ không bao giờ ngửi, nghe và nhìn thấy được.

tôi muốn ngửi mùi của tươi sống. mùi cá thịt tanh tanh nồng nồng. mùi rau cải tươi thơm thơm nhè nhẹ. và cả mùi mồ hồi nhễ nhại đang chảy dài trên cổ của người đàn bà bán thịt heo vừa cười ha hả vừa phang những cú chắc nịch xuống miếng thớt tổ chảng. phặp phặp phặp, miếng thịt rung lên, đứt ra làm đôi, vài lát mỡ nhỏ văng xuống đường.

tôi muốn nhìn thấy màu của thời gian. màu xanh đen của con đại bàng trên vai trái của người đàn ông đang hì hục chặt dừa cho vợ bán. màu đỏ lòe loẹt trên môi của những bà cô sồn sồn mặt trét phấn còn dày hơn cả miếng thịt ba rọi. và cả màu vàng úa của những trái chanh còn sót lại từ phiên chợ hôm qua, nằm im lìm trong rổ của bà cụ già ngồi thu lu ở góc chợ.

rồi bất giác tôi nghe thấy tiếng chuông chùa văng vẳng, nhỏ thôi nhưng cũng vang xa như tiếng thở dài thườn thượt trong lòng người đi xuyên qua chợ về nhà. vài năm nữa người ta sẽ dẹp bỏ những cái chợ trong hẻm như thế này...

Comments

Demi Fantasy said…
Hay! Thích bài này!
Anonymous said…
Lại nhớ về quê mình :"> nhớ mùi hương trong chùa
Huong said…
Thái chừng nào có bồ nhớ hé chút trên blog nha em. Con trai gì mà tình cảm quá.

Bài viết của Thái cảm động và nhẹ nhàng.