hacker vs hiệp sĩ
(hôm nay tự dưng thấy lại mấy bài viết của những người muôn năm cũ)
***
Lời trần tình của một Hacker
login as: alice
password: reaLLy waNNa knOw my P(ass) ?
[alice@hvaonline.net ~]$ export HISTFILESIZE=0
[alice@hvaonline.net ~]$ export HISTFILE=/dev/null
[alice@hvaonline.net ~]$ cat ./hacker-manifesto.txt
/*****************************************/
Những lời sau đây tôi viết ít lâu sau khi bị bắt.
LỜI TRẦN TÌNH CỦA MỘT HACKER
Tác giả: +++The Mentor+++
Viết ngày 8/1/1986
/*****************************************/
Hôm nay thế là lại thêm một người nữa bị tóm, tin đăng đầy trên báo. „Trẻ tuổi bị giam trong vụ án rùm beng về máy tính“, „Hacker bị bắt sau khi mở khóa ngân hàng“...
Lũ trẻ khốn kiếp. Chúng nào có khác gì nhau.
Nhưng các người, với mớ tâm lý học chắp vá với tư duy công nghệ những năm 50 của các người, có bao giờ nhìn vào tâm tư của hacker không? Có bao giờ các người tự hỏi cái gì đã thúc y hành động, lực nào đã dập thành y, khuôn nào đã đúc nên y không?
Ta là một hacker, hãy bước vào thế giới của ta...
Thế giới của ta khởi đầu từ ghế nhà trường... Ta khôn lanh hơn phần lớn trẻ em khác, mấy thứ rác rưởi họ dạy bọn ta khiến ta phát chán...
Đứa cá biệt khốn kiếp. Chúng nào có khác gì nhau.
Rồi ta vào trung học. Được nghe cô giáo giảng đi giảng lại đến mười lăm lần phép rút gọn phân số. Hiểu bài. „Dạ không, thưa cô, con không viết lời giải ạ. Con tính nhẩm thôi ạ...“
Ranh con khốn kiếp. Chắc lại cóp bài rồi. Chúng nào có khác gì nhau.
Hôm nay ta có một khám phá. Khám phá ra một cái máy tính. Xem nào, cái này thật là hay. Nó làm được mọi chuyện theo ý ta. Nếu nó làm sai, đó là bởi vì ta lẫn. Chứ chẳng phải vì nó không mến ta... Hay vì cảm thấy bị ta hăm dọa... Hay vì tưởng ta là một cái bịch thịt huyênh hoang... Hay vì không chịu ta dạy dỗ và thấy tốt nhất là nên té khỏi đây...
Ranh con khốn kiếp. Suốt ngày chỉ có chơi game. Chúng nào có khác gì nhau.
Và điều đó rồi xảy ra... một cánh cửa mở toang ra thế giới... rượt đuổi nhau trên đường dây điện thoại như chất heroin chạy trong huyết quản dân ghiền, phát một xung điện, phát giác một góc trú chân xa lánh nỗi bất lực thường ngày... phát hiện một diễn đàn. „Đây rồi... đây mới là chốn dung thân của ta...“
Nơi đây ta quen biết mọi người... kể cả nếu ta chưa bao giờ gặp họ, chưa bao giờ nói chuyện với họ, có thể không bao giờ nghe được thêm tin tức gì về họ nữa... Ta vẫn quen biết hết mọi người...
Ranh con khốn kiếp. Lại choán mất đường điện thoại rồi. Chúng nào có khác gì nhau.
Các người có thể đưa đ(ầu) ra mà cá rằng bọn ta nào có khác gì nhau!
Trên ghế nhà trường bọn ta đã được đút cho từng thìa bột trong khi bọn ta thèm ăn chả nướng... Các người mớm cho bọn ta từng mẩu thịt, thứ thịt vô vị đã được nhai nát sẵn. Bọn ta bị ngó lơ bởi những kẻ thờ ơ, bị hành hạ bởi những tên cuồng bạo. Vài người có chữ dạy được bọn ta đã phát hiện bọn ta là những học trò ngoan, nhưng vài người như thế chỉ như những giọt nước trong sa mạc.
Còn đây mới là thế giới của bọn ta... thế giới hạt điện tử và khóa chuyển mạch, vẻ đẹp của kbps. Bọn ta xài „chùa“ những dịch vụ đáng lẽ ra rẻ như bèo nếu nhà cung cấp không phải là bọn đầu cơ trục lợi lòng tham không đáy, còn các người thì gọi bọn ta là tội phạm.
Bọn ta khám phá... còn các người gọi bọn ta là tội phạm.
Bọn ta theo đuổi kiến thức... còn các người gọi bọn ta là tội phạm. Bọn ta tồn tại không định kiến màu da, dân tộc, tín ngưỡng... còn các người gọi bọn ta là tội phạm.
Các người chế bom nguyên tử, điều khiển chiến tranh, giết chóc, bịp bợm, nói dối và cố lừa cho bọn ta tin những việc đó mang lại cho bọn ta điều tốt đẹp, còn bọn ta vẫn cứ bị gọi là tội phạm.
Phải, ta là tội phạm đấy. Tội ác của ta là tội ham hiểu biết. Tội ác của ta là tội đánh giá con người không qua vẻ họ tỏ mà qua lời họ nói, qua ý họ nghĩ. Tội ác của ta là tội khôn lanh hơn các người, một tội ác mà các người không bao giờ tha thứ.
Ta là một hacker, và đây là tuyên ngôn của ta. Các người có thể ngăn chặn một cá nhân này, nhưng các người không thể nào ngăn chặn được tất cả... Nói cho cùng, chúng ta nào có khác gì nhau.
+++The Mentor+++
/*****************************************/
Lời trần tình của một hacker, còn gọi là „tuyên ngôn hacker“, đã trở thành kinh điển như một trong những tư liệu đầu tiên soi vào góc tối của tâm lý giới hacker.
Bài này được lưu truyền trên hàng ngàn website với nhiều bản hơi khác nhau. Alice dịch từ nguyên bản tiếng Anh http://www.phrack.org/archives/7/P07-03.
/*****************************************/
[alice@hvaonline.net ~]$ logoutClosing connection ...
****
Lời trần tình của một hiệp sĩ
login as: anon
[anon@hvaonline.net ~]$ export HISTFILESIZE=0
[anon@hvaonline.net ~]$ export HISTFILE=/dev/null
[anon@hvaonline.net ~]$ cat ./hiepsimu.txt
/*****************************************/
Những lời sau đây tôi viết ít lâu sau khi tôi bị mù
LỜI TRẦN TÌNH CỦA MỘT HIỆP SĨ
Tác giả: +++khuyết danh+++
Viết ngày 16/1/2007
/*****************************************/
Hôm nay thế là ta đã tóm thêm được một thằng, tin đăng đầy trên báo. "hiệp sĩ tiếp tục ra tay trừ gian diệt bạo", "vỏ quýt dày có móng tay nhọn: thêm một tin tặc bị hiệp sĩ tóm gọn", "lại thêm một xác chết trên đường lãng du của người hiệp sĩ tôi yêu", "ôi chàng hiệp sĩ của lòng em"...
ngon ăn vãi, với cái đà này không chóng thì chày ta sẽ trở thành đạo sĩ!
Như bao kẻ giàu có và nổi tiếng vẫn làm, ta đang viết hồi kí, "và ta đã trở thành hiệp sĩ như thế đó". Ôi một cuộc đời lãng mạn và máu lửa quá! Thằng cha nhà-văn-chuyên-viết-hồi-kí-thuê đã phải thốt lên như thế đó.
Ta bắt đầu từ ghế nhà trường... Ta chẳng khôn lanh hơn phần lớn trẻ em khác, được cái bố mẹ ta khôn lanh hơn bố mẹ chúng... Mấy thứ cao siêu họ dạy ta khiến ta phát ngán, chẳng hiểu gì sấc...
ôi cháu nó ngoan lắm ạh, vào lớp toàn ngủ, không phá phách gì hết, vậy mà làm bài lúc nào cũng được 10 điểm hết trơn. con trai hai bác quả là có tài!
Rồi ta vào trung học. Được nghe cô giáo giảng đi giảng lại đến mười lăm lần phép rút gọn phân số. Vẫn chẳng hiểu gì sấc. Thôi kệ, bố mẹ ta vẫn hiểu là được...
ôi lời giải của cháu hay nhất lớp đó các bác. con trai hai bác vừa thông minh lại vừa thương người khi cho bạn ngồi cạnh chép y nguyên bài của mình. hai bác thiệt là có phước!
Hôm nay nhà ta có một món đồ chơi mới. Không biết ông già ta chôm ở đâu về một cái máy to đùng mà người ta gọi là máy vi tính. Nó chẳng chiếu film được. Nó chẳng bắt sóng tivi được. Một cái máy ngu ngốc.
ôi cháu trai hai bác nhanh trí lắm ạh. hãy xem cách cháu chơi game kìa, thiệt là điệu nghệ, nhìn hoa cả mắt. nghe nói dạo này chơi game online có tương lai lắm đó, hai bác ráng đầu tư cho cháu nó nhé!
Và điều đó đã xảy ra... một cánh cửa mở toang ra thế giới... ta được cắt cử vào làm cán bộ một trung tâm nghiên cứu nhà nước sau khi thi rớt cái đại học chết tiệt. Bố già kêu ta ráng ở đó một hai năm rồi sẽ kiếm cho ta một suất học bổng du học Mỹ. Thôi kệ, ở đây cũng vui, đường truyền Internet tốc độ cao, tha hồ cho ta cày bừa...
Nơi đây ta quen biết tất cả mọi người... kể cả nếu ta chưa bao giờ gặp họ, chưa bao giờ nói chuyện với họ, có thể không bao giờ nghe được thêm tin tức gì về họ nữa... Ta vẫn quen biết hết mọi người, ai cũng gọi ta là con của anh năm, chị sáu ở bộ...
thằng cháu nó làm việc rất chăm chỉ, rất có tinh thần trách nhiệm đó anh năm. em thấy nó có khiếu làm công nghệ thông tin đó, suốt ngày thấy nó ôm chặt cái máy tính. thôi đi qua Mỹ chi cho mệt, cứ ở lại đây, em sẽ sắp xếp cho nó một chỗ không ngon không ăn tiền, anh năm yên tâm!
Thế là ta được lên chức, dễ còn hơn cả lên lê-vồ trong cái game mà ta đang cày nữa. Họ giao cho ta một nhiệm vụ nghe có vẻ trọng đại nhỉ, giám đốc trung tâm chuyên trị vi-rút các loại, sỉ và lẻ. Chà, vậy là phải vào bệnh viện để diệt vi-rút àh?
không phải vậy anh hai ơi, vi-rút là vi-rút máy tính đó. vi-rút máy tính àh? nó là cái gì thế? ta ngồi ôm máy tính suốt ngày có bị nhiễm không vậy trời?
Mặc dầu ta vẫn chưa sờ hay bắt được tận tay con vi-rút nào nhưng cuộc sống của ta vẫn tươi đẹp, trung tâm của ta vẫn ăn nên làm ra. Bọn báo chí vẫn hay gọi điện phỏng vấn, xin ý kiến của ta về một con vi-rút lạ hoắc nào đó. Ôi mặc kệ, ta chẳng cần biết chúng làm gì, cứ đem cái bài "đang lây lan, diễn biến rất phức tạp, đề nghị liên hệ với tôi để biết thêm chi tiết" ra là mọi người lại nhìn ta với con mắt thán phục. Ôi ta cũng phục ta thật! Tự nhiên lại thành chuyên gia.
Và chuyện gì phải đến đã đến, thành quả sau bao nhiêu năm cố gắng phấn đấu của ta, ta đã được phong hiệp sĩ. Ta không nhớ được ai phong, phong hồi nào và vì lý do gì. Mặc kệ, ta vẫn thích. Ôi hiệp sĩ, nghe nó mới cao sang làm sao. Ôi hiệp sĩ, nghe nó mới danh giá làm sao. Ôi hiệp sĩ, nghe nó mới man-lì làm sao. Ôi hiệp sĩ, ta đã trở thành hiệp sĩ rồi sao?
Nhưng hiệp sĩ không thể là hiệp sĩ nếu như không có những kẻ tiểu nhân, lưu manh hay côn đồ làm nền! Ta không muốn trở thành một chàng hiệp sĩ cô đơn (mặc dù nghe có vẻ cũng lãng mạn gớm). Ta phải có kẻ thù để tiêu diệt, ta phải trừ gian diệt bạo sao cho xứng đáng với danh hiệu hiệp sĩ này! Ai đây, ai sẽ là kẻ thù không đội trời chung của ta đây? Àh phải rồi, đám tin tặc. Tin tặc ơi là tin tặc ơi, hãy trách ông trời tại sao đã sinh ra tụi bây mà con sinh ra hiệp sĩ là ta đây hahaha!
Ta là một hiệp sĩ, và đây là tuyên ngôn của ta. Các người có thể thoát được một cá nhân này, nhưng các người không thể nào thoát được được tất cả... Nói cho cùng, tụi tao nào có khác gì nhau.
+++khuyết danh+++
/*****************************************/
Lời trần tình của một hiệp sĩ, còn gọi là „tuyên ngôn hiệp sĩ", đã trở thành kinh điển như một trong những tư liệu đầu tiên soi vào góc tối của tâm lý giới hiệp sĩ.
/*****************************************/
[anon@hvaonline.net ~]$ logout
Closing connection...
Comments