vô văn hóa
Trong vô số dẫn chứng mà các phóng viên đã cố đưa ra để làm nổi bật sự vô văn hóa của những người tham dự lễ hội hoa HN, tôi thích nhất trường đoạn:
Một nhân viên bảo vệ phẫn nộ quá văng tục, người đàn ông vừa cướp chậu hoa rất đạo đức quay lại mắng: "Ăn nói vô văn hóa thế à!". Người bảo vệ trẻ nghẹn ngào: "Anh mới là người vô văn hóa, anh dẫn con theo mà vẫn ăn cướp hoa giữa đường thế à?". Người đàn ông thản nhiên ôm chậu hoa dắt con đi thẳng.
Có vẻ như chửi người khác vô văn hóa đã dần trở thành...một nét văn hóa độc đáo của bà con xa gần. Ra đường, thấy người khác vứt rác bừa bãi, chửi ngay "đồ vô văn hóa". Đi coi film, đám người ngồi trên cứ cười nói ồn ào, chửi liền hay rủa thầm, "đồ văn hóa lùn". Nghe ai chửi thề, quay lại chửi liền hay nghĩ trong bụng, "đồ vô văn hóa". Và giờ thì mặt sức chửi tất cả bọn bứt hoa, bẻ cành, giẫm cỏ là đồ vô văn hóa.
Chẳng biết các bạn thấy sao, chứ mỗi lần chửi ai vô văn hóa là tôi lại thấy tôi sang trọng hẳn lên, giống như là được phường cấp cho cái bảng hiệu "gia đình văn hóa" vậy đó. Đúng là không có hành động tự sướng nào mang tính văn hóa cao hơn là chửi người khác vô văn hóa.
Thế mới hiểu tại sao hai người đàn ông ở trên chửi nhau là vô văn hóa, bất kể một ông thì chửi thề trước mặt con nít, một ông thì trộm hoa trước mặt con ổng. Hơ hơ mà bạn phóng viên viết bài này cũng hay ghê, bênh vực anh bảo vệ rất tài tình, và chửi ông kia cũng rất khéo.
Tự anh bảo vệ "phẫn nộ" quá ảnh mới chửi thề chứ bình thường ảnh có văn hóa lắm, có bao giờ chửi thề đâu. Thằng cha trộm hoa thì quả thật hết chỗ nói, vừa trộm hoa, vừa chửi người khác, thấy người ta "nghẹn ngào" mà vẫn thản nhiên bỏ đi.
Đúng là thấy người ta sai thì dễ, còn thấy mình sai sao mà khó quá đi. Lỗi của người thì không thể chấp nhận được, còn lỗi của mình thì chỉ là do hoàn cảnh mà thôi.
----
Đọc sách, học được thế này: hãy khoan dung với tất cả mọi người, nhưng phải tuyệt đối nghiêm khắc với bản thân. Nếu người khác sai, đó là do hoàn cảnh bắt buộc. Nếu mình làm sai, đó là lỗi không thể tha thứ :-p.
Có làm được không?
Một nhân viên bảo vệ phẫn nộ quá văng tục, người đàn ông vừa cướp chậu hoa rất đạo đức quay lại mắng: "Ăn nói vô văn hóa thế à!". Người bảo vệ trẻ nghẹn ngào: "Anh mới là người vô văn hóa, anh dẫn con theo mà vẫn ăn cướp hoa giữa đường thế à?". Người đàn ông thản nhiên ôm chậu hoa dắt con đi thẳng.
Có vẻ như chửi người khác vô văn hóa đã dần trở thành...một nét văn hóa độc đáo của bà con xa gần. Ra đường, thấy người khác vứt rác bừa bãi, chửi ngay "đồ vô văn hóa". Đi coi film, đám người ngồi trên cứ cười nói ồn ào, chửi liền hay rủa thầm, "đồ văn hóa lùn". Nghe ai chửi thề, quay lại chửi liền hay nghĩ trong bụng, "đồ vô văn hóa". Và giờ thì mặt sức chửi tất cả bọn bứt hoa, bẻ cành, giẫm cỏ là đồ vô văn hóa.
Chẳng biết các bạn thấy sao, chứ mỗi lần chửi ai vô văn hóa là tôi lại thấy tôi sang trọng hẳn lên, giống như là được phường cấp cho cái bảng hiệu "gia đình văn hóa" vậy đó. Đúng là không có hành động tự sướng nào mang tính văn hóa cao hơn là chửi người khác vô văn hóa.
Thế mới hiểu tại sao hai người đàn ông ở trên chửi nhau là vô văn hóa, bất kể một ông thì chửi thề trước mặt con nít, một ông thì trộm hoa trước mặt con ổng. Hơ hơ mà bạn phóng viên viết bài này cũng hay ghê, bênh vực anh bảo vệ rất tài tình, và chửi ông kia cũng rất khéo.
Tự anh bảo vệ "phẫn nộ" quá ảnh mới chửi thề chứ bình thường ảnh có văn hóa lắm, có bao giờ chửi thề đâu. Thằng cha trộm hoa thì quả thật hết chỗ nói, vừa trộm hoa, vừa chửi người khác, thấy người ta "nghẹn ngào" mà vẫn thản nhiên bỏ đi.
Đúng là thấy người ta sai thì dễ, còn thấy mình sai sao mà khó quá đi. Lỗi của người thì không thể chấp nhận được, còn lỗi của mình thì chỉ là do hoàn cảnh mà thôi.
----
Đọc sách, học được thế này: hãy khoan dung với tất cả mọi người, nhưng phải tuyệt đối nghiêm khắc với bản thân. Nếu người khác sai, đó là do hoàn cảnh bắt buộc. Nếu mình làm sai, đó là lỗi không thể tha thứ :-p.
Có làm được không?
Comments